Như Phương

Chiều

Rong rêu phủ kín mảnh hồn hoang
Khơi dậy niềm đau đã muộn màng
Lác đác lá rơi ngòai đầu ngõ
Lơ thơ cành liễu phủ sân nhà
Ầu ơ tiếng hát ru con trẻ
Kẽo kệt đong đưa chiếc võng già
Chiều tím tàn dần trong cõi vắng
Sầu vương rạn nứt trái tim vàn

Được bạn: vdn đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "Chiều"